Tôi nghĩ tôi có thể chiến thắng được nỗi sợ hãi và sự nhút nhát. Hermione, tôi phải gặp em ngay bây giờ. Em ở đâu, Hermione?
- Bồ nghĩ bồ đã làm cái gì vậy?
Em. Đúng là tiếng của em. Tôi như ngộp thở. Tôi rất muốn nghe em nói về tôi. Dù chỉ là một lời trách móc.
- Hermione – Tôi xoay người lại đối diện với em. Rất gần.
- Bồ ngớ ngẩn thật, Ron! – Em lại bắt đầu giọng điệu quen thuộc - Bồ có chuyện muốn nói với mình phải không? Hay là bồ muốn nhờ mình làm giùm bài tập tối nay đây?
- Không…không phải là chuyện đó! – Tôi nói dứt khoát.
- Bồ làm gì mà kích động dữ vậy? – Hai mắt em mở to ngạc nhiên. Cái ngạc nhiên mới đáng yêu làm sao.
- Hermione, hôm nay tôi cần gặp bồ để mà…để mà…
Gió bên ngoài luồn vào cửa sổ hành lang mở toang, xào xạc:
“Nói đi,hãy nói đi, nói từ tận đáy lòng con tim của bạn ấy, hãy dũng cảm lên và nói với cô ấy rằng bạn yêu cô ấy một cách chân thành.”- …để mà nói cho bồ biết một điều – Tôi như thấy mình can đảm lên.
- Nói mau lên, mình phải đi bây giờ!
- Không lâu đâu, Hermione. Mình muốn nói với bồ là…ơ…hôm nay trông bồ đẹp quá.
Em phá ra cười.Tôi là một đứa ngốc! Không những ngốc mà còn ngớ ngẩn nữa!
- Bồ biết nịnh từ bao giờ vậy? - Giọng em châm chọc.
- Ý mình không phải là như vậy! – Tôi thở dữ dội – Mình muốn nói
là…mình…mình…mình…mến bồ…hermi…Không! Mình không mến, mình…mình yêu bồ!
Gió không còn thổi. Cây cối im phăng phắc. Những chiếc lá uá ngừng rơi. Hoàng hôn thôi chiếu sáng. Điều khủng khiếp nhất là nụ cười tắt hẳn trên môi em. Em lặng lẽ nhìn tôi. Tôi thì chỉ muốn tìm một chỗ nào đó mà trốn. Mọi vật, kể cả em và tôi, tĩnh lặng trong một thời gian ngắn. Nhưng đối với tôi, đó là một khoảnh khắc nặng nề. Đáng lẽ tôi không nên nói ra. Đáng lẽ tôi phải im lặng. Tia hy vọng cuối cùng như vụt tắt. Lòng can đảm cũng không còn ở lại bên tôi. Tôi như vừa từ
thiên đàng rơi xuống địa ngục.
Thế là hết, hẳn em đang oán ghét tôi lắm. Tôi là một thằng ngốc! Cuối cùng thì ngốc vẫn hoàn ngốc!
Bỗng nhiên,em cất tiếng nói dịu dàng như tiếng hót loài chim:
- Ron, cảm ơn bồ.
Tim tôi nhảy vọt lên cao còn hơn vị trí của nó nữa. Tôi cố bám víu tia hy vọng mong manh như ánh nắng cuối cùng sắp bị thu lại vào những buổi chiều buồn tẻ.
- Nghĩa là… - Tôi lắp bắp - Bồ chấp nhận…
- Không - Giọng em dịu dàng nhưng cương quyết – Mình không thể nhận lời bổ được đâu Ron! Mình chỉ muốn nói là, bồ đã đem đến cho mình một niểm sung sướng. Bồ biết đấy, trước đây chẳng ai ưa mình, họ cho là mình kiêu căng tự phụ, ỷ cái gì cũng biết rồi làm ra vẻ ta đây. Mình chưa bao giờ được nghe người khác nói yêu hay mến mình. Bồ là người đầu tiên và duy nhất đó Ron!
Em xúc động. Nước mắt trào ra, chảy dài xuống hai gò má ửng hồng. Tôi thấy yêu lại càng yêu hơn tâm hồn thánh thiện trong sáng của em. Em nói: Tôi là người đầu tiên và duy nhất nói yêu em! Thật không gì hạnh phúc hơn nữa.Nhưng cũng thật không gì đau đớn hơn khi em từ
chối tấm chân tình của tôi.
- Xin lỗi Ron – Em lại lên tiếng, đôi môi hé mở thành một nụ cười trìu mến --Thành thật rất tiếc, nhưng mình nghĩ mình không xứng với bồ đâu, mình là…mình là đồ Máu…
- KHÔNG! – Tôi hét lên thật to để ngăn em nói nốt câu.
- Nhưng dù gì đi nữa thì mình cũng không xứng với bồ! – Em càng xúc động hơn, trong lời nói có lẫn tiếng nấc nghẹn ngào.
- Không ai xứng với mình hơn bồ! – Tôi lại tìm được sự can đảm - Bồ đẹp về tâm hồn lẫn thể xác, không người con gái nào có thể sánh ngang với bồ, không ai có thể trong sáng như bồ đâu, Hemione!
Vừa dứt lời, tôi cảm thấy sượng sùng và muốn bỏ chạy ngay lập tức. Nhưng, tiếng gió lại thì thầm:
“Vạn vật trong vũ trụ có thể đổi thay, nhưng không gì ngăn được những cơn gió thổi. Gió vẫn thổi, và dù thế nào đi nữa, anh vẫn yêu em.”
Gió vẫn xạc xào, xạc xào…--- THE END ---