Chim trời
Tiếp theo
…
Bùm…
Ngôi nhà mái cam nổi rõ giữa một vùng cây cối xanh mướt. Đâu đó trong
không khí, tiếng chim tìm thấy đất lành làm tổ vang nhịp nhàng như một
dàn đồng ca. Hàng cột đứng, màu tường cũ… Tất cả đều thân quen như cô
chỉ vừa rời bỏ nó ngày hôm qua. Bảy năm. Trang trại Hang Sóc đã có
nhiều thay đổi lắm. Phủ lên mình một sắc áo mới, tràn đầy sức sống. Có
dịp đi nhiều nơi, khắp nước Pháp và cả Anh, không nơi nào bình yên như
ở đây. Kìa, bậc cửa sơn lại đỏ tươi. Kìa, hàng rào trắng rất gần rất
gần đây thôi. Chỉ cần chạm vào là sẽ thấy lại một miền quá khứ vẫn in
đậm trong lòng cô bao năm. Thẫn thờ. Có điều gì dâng ngập lòng. Mắt
nhòe đi và môi mỉm cười.
Khi bàn tay vừa nắm lấy vali, cũng là lúc ô cửa đỏ bật mở. Tim Hermione
rung lên. Bước ra là cậu đó, người con trai hay cười, ngốc nghếch, bé
nhỏ ngày nào. Mà sao lại gọi cậu như thế. Bởi, trong những giờ phút xa
cách cuối cùng này, cô mới nhận ra mình cần Ron nhiều hơn tưởng tượng
như thế nào. Chờ đợi một cái ngoái đầu, một ánh mắt ngạc nhiên và nụ
cười, Hermione cứ đứng im lìm như thế trong sung sướng.
Nhưng, ánh mắt đó không đến từ Ron. Vì người bước tiếp theo cậu là… một
cô gái. Mái tóc ngắn tân thời, môi chúm chím và đôi mắt tràn đầy tự
tin. Đổ vỡ. Hermione giật lùi vào một bụi cây trong kinh ngạc tột độ.
- Lavender?
Bên kia hàng rào, Ron đang ngỏanh đầu lại. Khỏang sân trống, hàng rào
vắng. Vậy mà sao trong một chốc, cậu tưởng như không khí vừa lay động,
bởi một dáng hình ai quen lắm, sâu lắm trong tim mình.
- Gì thế?
- À… Không…
- Đi nào!…
Lavender đã nắm lấy cùi chỏ kéo Ron ra sau nhà, cười không ngớt giữa
câu chuyện của hai người. Đã nghe rồi, giọng nói người bạn thân sau bao
ngày. Nhưng, sao lại thế này? Hơi thở Hermione gấp gáp đến mức không
thể tan vào không khí, bao quanh cô thành một quầng bức bối, khó chịu.
Qua khe hở tàn lá, chấm lưng áo Ron đang nhỏ dần… rồi khuất hẳn…
Thế giới không dừng lại khi thiếu một người. Thế giới sẽ tự nó cân bằng dù cho chỗ khuyết không bao giờ có thể thay thế…
Vậy là sao? Nước mắt ậm ừ , nín thở đến ù cả hai tai. Hermione cảm thấy
mình quay cuồng, vuột khỏi bao dự định đẹp đẽ. Mình trở về rồi đây này,
Ron à. Ron…
Mình trở về rồi…
… … …
…
Nhón trên mũi những bước chân lảo đảo, Hermione đẩy cánh cổng thật khẽ,
bước vào. Chiếc vali bị vất lại chỏng chơ trên đất, Hermione nép mình
trong áo khóac như điều đó có thể khiến cô nhỏ bé hơn mà không bị phát
hiện. Cô bước ra sau nhà.
Mọi thứ đã thay đổi nhiều. Không còn là một khu vườn nhỏ, bụi cây và cỏ
rối giăng nhùng nhằng. Bây giờ, vườn rất gọn, được một hàng những cây
lớn bao hờ khỏi đồng cỏ bên ngoài. Hướng này, nhìn ra một con sông nhỏ
từ bao giờ băng qua trang trại. Có những bệ đá để ngồi rải rác quanh
vườn. Và trên bệ đá xa nhất, Lavender đang mân mê những bụi hoa dại
trong lúc Ron chống tay hướng mắt ra xa. Hermione thu xếp chỗ của mình
trong bụi cây gần và rậm nhất tìm thấy.
- Cậu không nhận thật sao? - Lavender nghiêng mái tóc – Cậu có thể phát
triển sự nghiệp của mình, còn tớ, một người ngành du lịch phù thủy có
thể theo cậu đến bất cứ đâu.
Lại nghiêng nhiều hơn một chút. Mái tóc tơi rơi mượt chạm vai. ‘Rõ ràng
là cô ta đang… quyến rũ cậu ấy! Trời ơi!’ – Hermione phải cắn chặt môi
mới ngăn nổi mình không xông ra. Phía trước, Ron không quay lại, chỉ
cười và đáp.
- Không. Mà tớ trả lời lâu rồi.
- Bộ trưởng nói vẫn giữ đó đến khi cậu đổi ý.
- Không đâu.
Ron cười, mắt vẫn nhìn ra xa, như tìm kiếm điều gì đó trên bầu trời cao
và rộng. Lavender ngăn tiếng thở, trong thoáng chốc lấy lại bản lĩnh và
hỏi tiếp.
- Vì sợ cô ấy không biết phải tìm mình ở đâu ư, cựu ứng viên Đội trưởng Đội Thần sáng Quốc Tế?
- Gì mà tên ghê thế – Ron phì cười.
- Ngày càng trả lời nhanh hơn đấy. Rất dứt khoát. Tớ đã chẳng thể nài kéo cậu như hồi trước nữa, nhỉ?
Lavender lia mắt nhìn sâu vào bạn. ‘Gì mà, “nài kéo” rồi “như hồi trước
nữa” chứ! Hứ!’ tiếng từ trong bụi rậm. Hiển nhiên là hai người phía
trước chẳng thể nghe.
- Lavender à…
- Đừng lo. Hôm nay tớ chỉ đến chào, có lẽ tớ sẽ nhận lời cho người khác một cơ hội… yêu tớ!
- Dean Thomas?
- Ừ. Bạn cậu có giá lắm đấy. Mà tớ cũng rộng lòng, không như cậu chẳng thèm cho tớ!
Làn môi cong lên khiêu khích, rồi bật cười thành tiếng. Ron cũng cười.
Còn Hermione vẫn đứng tần ngần mãi. ‘Ron… à…’ Tay vô tình chống vào một
ghè đá.
Cạch.
Viên gạch kê lệch đi, Hermione tái mặt. Lavender quay phắt lại, nhìn
thật lâu vào bụi cây cách lưng mình một quãng. Đôi mắt lia thật nhanh.
Trong một chốc, Hermione cảm thấy như vừa bị dội nguyên một gáo nước
lạnh. Trong ánh mắt sắc lẻm của Lavender nhá lên một luồng ánh sáng…
chết người (?). Cô từ tốn quay lại, không quên kèm một nụ cười chỉ
nhếch lên rất ít hai bên mép.
- Gì vậy?
- Không… Đừng đánh trống lảng, Ron. Hai năm qua tớ thường xuyên ghé đến
đây, tại sao không cho tớ một cơ hội? Sao cậu biết cô ấy mới là nửa
kia? Đi mất tăm bao lâu không thèm về, sao cậu chắc được!
‘Ơ… ơ… cái cô này…’ Hermione thấy lửa bốc trong miệng. Nhưng… một góc
nhỏ nào đó trong lòng vẫn giật mình. Lục lọi những lá thư, cô thật là
chưa từng hứa với Ron điều gì cả, chỉ có những lời yêu thương, rằng tớ
rất… nhớ cậu. Nhưng, hai đứa vẫn hiểu nhau mà… uhm… phải không? Một sự
hối tiếc lẫn xấu hổ len lỏi lên…
- Chỉ là… biết thôi, Lavender.
- Biết? Cái gì mà biết chứ? – Lavender gần như nổi sùng.
- Khi gặp đúng người, thì dù… cả hai chỉ chạm rất khẽ vào đời nhau… Cậu
sẽ tự nhận ra rằng mình sẽ không bao giờ trọn vẹn… nếu… nếu không có
được người kia…
Lặng đi… Không khí dường như đóng băng trong khỏanh sân nhỏ mà ấm cúng
nhà Weasley. Gió xào xạc lay mấy tầng lá cao, nắng chen lá tỏa nhẹ
nhàng xuống mặt đất. Có hai cô gái đường như chẳng còn tin vào tai mình
nữa. Họ nhìn Ron như thể cậu đang đứng trong một suối nắng, đẹp đến mức
không diễn tả thành lời được. Khác quá rồi, có lẽ thời gian làm con
người ta lớn lên. Lavender khụt khịt mũi…
- Tớ rất…
- Ối!
Rắc. Rầm.
Lần thứ hai xao nhãng tựa đúng vào hòn đá khi nãy, đẩy Hermione té lăn
kềnh trên đất. Vừa lồm cồm bò dậy, vừa rối rít xin lỗi trước ánh mắt
như đạn của Lavender. Hermione nhận thấy hai bên má mình nóng ran, và
gương mặt như bọc trong một lớp rượu đỏ. Vì xấu hổ hay điều gì có trời
mới biết. Phút ngỡ ngàng qua, ngẩng lên vẫn thấy Ron đứng như trời
trồng, gương mặt cũng tía một màu… tương tự. Không còn vẻ chắc chắn như
lúc khẳng định với Lavender, cậu thật giống y chang cách xử sự mà người
ta gọi là gà mắc tóc.
- Đến… đến từ khi nào… Hermione?
Ngẩng phắt lên. Ron không tránh ánh mắt của cô, nhưng càng nhìn sâu vào gương mặt cậu càng đỏ.
- Từ… khi cậu không chịu chấp nhận cơ hội tiến thân…
- À… Ừm…
Hermione không thể chờ được nữa. Cô ghét chờ, ghét tốn thêm một giây
phút nào cho người con trai này. Và mặc kệ Lavender vẫn bắn đôi mắt đạn
về phía mình, cô nhào tới ôm Ron, cừơi khúc khích.
- Hèm… Hai người làm gì thế!
Lavender oai óai. Hermione quay lại, gương mặt không giấu nổi sự mãn
nguyện khiến cô càng sa sầm. Lavender hắng giọng thêm vài cái.
- Nói cho cậu biết, Hermione Granger! Sau khi nghe những lời vừa rồi,
tớ thấy Ron thật sự rất… dễ thương! Cậu mà giữ không kĩ, tớ sẽ cướp anh
ta không thương tiếc đâu!
- Ừ… Cảm ơn… Lavender. - Hermione cười.
- Mà tôi không hiểu tại sao đã về đây rồi, nghe bao nhiêu thứ mà hai người vẫn còn đủ thời gian đứng đó nhỉ? Hôn nhau đi chứ!
Rồi Lavender đi một mách ra nhà trước. Gió đung đưa trên đầu họ. Mười
bảy tuổi hay bây giờ, hai người bạn vẫn chẳng thấy gì khác cả. Cây vỗ
nhẹ lá vào cành, ôm ấp xung quanh người trở về. Nắng nhảy tiếp xung
quanh chân. Cả một vùng hôm đó như sáng lên trên nền trời trong vắt.
Cánh chim muốn về nhà…
Còn tiếp